Thời Xuân thu Chiến quốc, con người đã bắt đầu dùng thạch nhũ làm vị thuốc, nhằm dưỡng thần ích khí giúp cho tinh thần phấn chấn, lưu truyền đến tận thời Hán. Nhắc đến thạch dược thì không thể không nhắc đến “Ngũ thạch tán”, còn gọi là “Hàn thực tán”. Hầu hết đều cho rằng, phương thuốc đó được điều chế bởi Trương Trọng Cảnh thời Đông Hán. Sở dĩ có tên gọi là “Ngũ thạch tán”, bởi vì là một loại thuốc Đông dược tán của 5 vị thạch dược kết hợp bao gồm: Thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, đá lưu huỳnh và hồng ngọc. Nhưng còn có tên gọi khác là “Hàn thực tán”, bởi vì sau khi uống thuốc xong, cẩn phải ăn thức ăn lạnh mới có thể tản nhiệt. Nhưng vì “ngũ thạch" cũng là loại dược phẩm có tính chất hút ẩm. Sau khi uống, ngũ tạng sẽ nóng ran, chỉ dựa vào “hấp thụ thức ăn lạnh" giảm tính nóng của nó thì không thể đủ, người bệnh còn cần đi bộ cho ra mồ hôi, nhằm kích thích dược tính. Ngoài ra, vì dược tính của thuốc là tính nóng, cho nên cần phải mặc áo dài rộng, tay áo rộng, thậm chí nếu ở trong phòng thì có thể không mặc quần áo. Trào lưu uống thạch dược ở thời Ngụy Tấn đã lên đến đỉnh cao, trang phục phóng khoáng mặc áo dài rộng của Thất hiển trúc lâm trong bức tranh có mối quan hệ với việc uống thạch dược.