
Ở Trung Quốc ngày xưa có một loại sách chuyên ghi chép lại và thảo luận những bài thuốc gọi là “Kinh phương". Đó là vì những bài thuốc trong đó có ý nghĩa kinh điển, rất nhiều bài thuốc sau này đều lấy từ trong đó ra phát triển và thay đổi thêm mà có được.
Vậy bạn có biết “Kinh phương" có sớm nhất ở Trung Quốc là quyển nào không? “Thương hàn tạp bệnh luận", bạn đã nghe nói chưa? Tác giả của nó là danh y Trương Trọng Cảnh vào cuối thời nhà Đông Hán. “Kinh phương" trong quyển “Thương hàn tạp bệnh luận" là kinh phương có sớm nhất ở Trung Quốc.. Danh y Trương Trọng Cảnh cũng vì thế mà được người ta tôn vinh gọi là “Kinh phương đại sư".
Trương Trọng Cảnh là người quận Nam Dương (nay là tỉnh Hà Nam). Ông sinh vào khoảng năm 150. Lúc nhỏ ông đọc được câu chuyện Biển Thước khám bệnh cho Tề Hoàn Hầu trong các sách cổ Trung Quốc, ông rất khâm phục y thuật cao siêu của Biển Thước và cũng từ đó ông vô cùng ham mê nghiên cứu y học. Từ đó ông theo danh y Trương Bá Tổ để học hỏi, và bản thân ông cũng tự miệt mài với đèn sách nên đã học được rất nhiều tri thức y học và y thuật, trở thành thầy thuốc nổi tiếng thời bấy giờ.
Thời đại mà Trương Trọng Cảnh sống đúng vào cuối đời Đông Hán, xã hội loạn lạc, chiến tranh liên miên, đói rét, bệnh tật hoành hành; những thảm cảnh “Xương trắng phơi đầy đồng, làng xóm vắng vẻ không nghe nổi tiếng gà gáy"... thường xảy ra. Gia tộc của Trương Trọng Cảnh có đến 200 người, nhưng chưa đầy mười năm đã có hơn 100 người chết vì bệnh thương hàn.
Đã thế bọn thống trị đương thời không quan tâm gì đến đói khổ bệnh tật của dân, không coi trọng y học; trong xã hội đâu đâu cũng chỉ thấy mê tín tà ma, không ít người nghèo nghe lời cô đồng thầy cúng lừa gạt dùng nước bùa uống để chữa bệnh, kết quả là bệnh tật đã cướp đi không biết bao nhiêu sinh mệnh. Trước tình trạng đó Trương Trọng cảnh rất bức xúc, quyết tâm lấy kết quả thực tế của y học cứu chữa bệnh cho nhân dân nghèo khổ để họ không còn bị bọn cô đồng thầy cúng mê tín làm hại nữa.
Một hôm Trương Trọng Cảnh đi qua một ngôi làng nhỏ, thấy có một phụ nữ trạc tuổi trung niên, khi thì la khóc, khi lại cười như điên dại,người đứng xem xung quanh đều lắc đầu thở dài. Một bà lão vừa khóc vừa nói: “Vương Bán Tiến nói là con dâu tôi bị ma quỉ nhập vào người, tôi phải mời thầy cúng về đề đuổi tà ma đi, nhờ bà con hàng xóm trông giúp con dâu tôi một lát".
Trương Trọng Cảnh liền bước đến ngăn lại: “Xin cụ hãy chờ cho một chút, tôi là thầy thuốc, cho tôi xem qua khí sắc của cô con dâu bà một tí".
Trương Trọng Cảnh quan sát rất kỹ khí sắc của người phụ nữ đó và hỏi một số tình hình về bệnh của ngươi phụ nữ rồi nói với bà cụ : “Con dâu của bà không có ma quỉ nào nhập thân cả, mà là vì nhiệt huyết nhập thất làm cho thần trí hỗn loạn. Bệnh này hoàn toàn có thể chữa khỏi.".
Trương Trọng Cảnh nói chưa hết lời, bà cụ liền quì xuống và nói: “Đại phu cứu giúp, cứu con dâu tôi".
Trương Trọng Cảnh vội đưa tay ra đỡ bà cụ đứng dậy và nói với bà: “Bà yên tâm, tôi sẽ cứu con dâu bà nhưng bà phải nhớ, có bệnh nhất định phải đi mời thầy thuốc. Thực ra ma quỉ chính là cô đồng Vương Bán Tiên, nó bám vào bệnh nhân làm cho bệnh nhân không đi chữa trị được, đó mới là nguy hại lớn nhất".
Trương Trọng Cảnh nói xong, liền lấy kim châm cứu cho bệnh nhân, bệnh nhân dần dần trấn tỉnh lại, vài ngày sau thần trí hoàn toàn hồi phục trở lại bình thường.