Từ Đại Xuân đọc nhiều sách, hiểu biết rộng, ông thường tiếp thu những cái hay trong sách cổ và sáng tạo ra những phương pháp trị liệu kỳ diệu mới, và những phương pháp đó luôn thu được những hiệu quả thần kỳ.
Một lần, có một sản phụ sinh ra đứa bé hoàn toàn không có da, nhìn thấy rất dễ sợ. Mọi người đều xem nó là quái thai, gia đình cũng rất sợ định chuẩn bị đem vứt nó đi.
Sau khi Từ Đại Xuân biết, lập tức đến nhà sản phụ nói: “Xin đừng vứt đứa bé, để cho tôi thử xem, có thể cứu chữa được nó không”.
Sản phụ mừng quá cảm ơn rối rít: “Đa tạ Từ đại phu".
Từ Đại Xuân bảo người mang đến bột gạo nếp, rắc đều bột gạo nếp lên mình đứa bé, sau đó dùng khăn bông bao đứa bé lại rồi đem vùi đứa bé vào đất mịn từ ngực trở xuống.
Làm xong, Từ Đại Xuân nói với sản phụ: “Hằng ngày bà vẫn cho bé bú bình thường, vài ngày sau, da đứa bé sẽ mọc lên”.
Sản phụ vô cùng biết ơn Từ đại phu, nhưng rất nhiều người có mặt ở đó, trong lòng vẫn hoài nghi: đứa bé có sống được không?
Kỳ tích đã xuất hiện, mấy ngày sau da đứa bé dần dần mọc ra, mọi người không thể không ca ngợi y thuật của Từ Đại Xuân thật thần kỳ.
Lại một lần khác, một phụ nữ mắc bệnh phong bí (viêm khớp) phần mông đau như kim châm. Từ Đại Xuân khám xong không giống như các thầy thuốc khác: kê đơn thuốc hoặc châm cứu, mà gọi người nhà của bệnh nhân may cho một tấm đệm thật dày. Đệm may xong, ông bảo người nhà đưa bệnh nhân vào nằm trong đệm rồi quấn lại; gọi một phụ nữ khác khỏe mạnh ôm chặt bệnh nhân vào và nói: “cho dù bệnh nhân có kêu la thế nào cũng mặc kệ, không được thả ra, cho đến khi bệnh nhân toát hết mồ hôi thì thôi”.
Thật kỳ lạ, bệnh nhân nằm trong đệm không cựa quậy được, người toát đầy mồ hôi, cuối cùng khỏi bệnh.
Hai ví dụ trên, thực ra đều là cách chữa trị mới lấy ra từ trong các sách cổ mà Từ Đại Xuân áp dụng được.