Truyền thuyết Danh y Lý Thời Trân chữa bệnh cho hổ

1232 19/12/2018
Skhoe24h.com - Tương truyền, có một hôm Lý Thời Trân đang lên núi hái thuốc, đột nhiên có một con hổ vằn tiến đến gần ông, Lý Thời Trân sợ khiếp vía, lúc này bỏ chạy cũng không kịp nữa rồi, ông đành đứng ngây ra đấy phó mặc định mệnh....

Một số nơi ở Trung Quốc, cho đến nay vẫn giữ tập tục khi uống thuốc đông y như sau: bệnh nhân sau khi uống thuốc, lấy bã thuốc đổ ở xung quanh cổng cửa nhà mình, cho đến khi bệnh nhân khỏi bệnh mới quét dọn bã thuốc. Tương truyền tập tục đó có liên quan với danh y Lý Thời Trân đời nhà Minh.

Chữa bệnh cho hổ

Truyền thuyết về cứu chữa bệnh cho hổ

Tương truyền, có một hôm Lý Thời Trân đang lên núi hái thuốc, đột nhiên có một con hổ vằn tiến đến gần ông, Lý Thời Trân sợ khiếp vía, lúc này bỏ chạy cũng không kịp nữa rồi, ông đành đứng ngây ra đấy phó mặc định mệnh.

Thật không ai ngờ, con hổ tiến đến chỗ cách Lý Thời Trân độ 10 thước thì dừng lại, nó đưa ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía Lý Thời Trân, rồi kêu một tiếng bi thảm với âm thanh trầm lắng. Lý Thời Trân cảm thấy thật kỳ lạ, theo thói quen nghề nghiệp, ông nghĩ: “Hay là con hổ này bị bệnh, muốn tìm mình để mong được cứu chữa?”

Nghĩ đến đó, Lý Thời Trân bạo dạn hỏi con hổ một câu: “Ngươi muốn tìm ta khám bệnh phải không?" Con hổ vẫn nhìn Lý Thời Trân và kêu lên với âm thanh trầm trầm như rên rỉ. Lý Thời Trân nghĩ đến chuyện hổ không biết nói, nên ông lại hỏi tiếp:

“Nếu ngươi muốn tìm ta khám bệnh thì gật đầu ba cái".

Chuyện rất kỳ lạ lại xảy ra, quả nhiên con hổ ấy gật đầu ba cái. Lý Thời Trân cũng vô cùng kinh ngạc và nói tiếp: “Nếu ngươi muốn tìm ta khám bệnh thì hãy nằm xuống cho ta khám".

Con hổ quả thật ngoan ngoãn nằm xuống, Lý Thời Trân bạo dạn tiến đến gần, quan sát kỹ, đúng là dưới bụng nó có một vết thương lở loét mưng mủ. Lý Thời Trân lau sạch chỗ miệng vết thương, lấy thuốc mang theo người đắp vào chỗ vết thương cho hổ và vỗ vỗ đầu hổ nói: “Đi đi, chỉ vài ngày là khỏi thôi”.

Con hổ đứng dậy, dùng lưỡi liếm quanh tay Lý Thời Trân, vẩy vẩy đuôi rồi đi; nhưng đi được vài bước nó lại quay đau nhìn Lý Thời Trân một lần nữa rồi mới đi hẳn.

Hơn một tháng sau, Lý Thời Trân lại lên núi lấy thuốc. Vừa mới đến chân núi, một con hổ đột nhiên xuất hiện trước mặt ông làm ông hốt hoảng nhảy lên. Không ngờ con hổ ấy không sát hại ông mà vừa chạy quanh ông vừa kêu len vui thích. Lý Thời Trân trấn tĩnh nhìn nó, thì ra là con hổ lần trước ông đã chữa bệnh cho nó. Không nhịn được cười, ông xoa đầu nó và định bước đi, nhưng bỗng nhiên con hổ quỳ xuống trước mặt ông cản không cho ông đi và vẩy đuôi liên tục. Lý Thơi Tran chợt nghĩ ra, thử hỏi nó: “Có phải ngươi muốn ta cưỡi lên lưng ngươi phải không? Nếu phải thì hãy gật đầu ba cái?"

Quả nhiên con hổ gật đầu ba cái, Lý Thời Trân trèo lên lưng hổ, con hổ liền đứng dậy, cõng ông lên núi. Từ đó trở đi cứ mỗi khi ông lên núi hái thuốc thì con hổ xuống đứng chờ ông ở chân núi. Sau này con hổ đó còn đưa ông đi đến nhà bệnh nhân để khám bệnh nữa. Chẳng ngờ vừa đến đầu làng, dân làng sợ khiếp vía la chạy; lúc đó Lý Thời Trân mới sực nhớ do ông và con hổ quen biết nhau lâu ngày nên xem nó như một con vật bình thường, nhưng dân làng thì lại rất sợ hổ. Vì thế ông phải giải thích với dân làng: “Xin mọi người đừng sợ, con hổ này rất thuần lương, không ăn thịt người”.

Lý Thời Trân dặn hổ đứng chờ ông ở cổng nhà bệnh nhân, còn ông vào nhà khám bệnh. Tuy mọi người đều biết con hổ này không ăn thịt người nhưng trong lòng vẫn lo sợ, do vậy mà ông đã nói với hổ: “Sau này ngươi không phải chờ ta ở cổng nhà bệnh nhân nữa. Ta sẽ bảo với bệnh nhân đem bã thuốc đổ ở gần cổng, thì ngươi biết ta đang khám bệnh ở gần đó, chờ ta ra ngươi mới đến chở ta đi nhé!".

Người nhà bệnh nhân và con hổ nghe theo lời dặn của ông cứ thế làm. Nhưng Lý Thời Trân cảm thấy cưỡi hổ đi khám bệnh có ảnh hưởng không tốt đối với tâm lý bệnh nhân, vì vậy ông nói với hổ rằng:

“Dân làng vẫn rất sợ ngươi, ngươi đi về núi đi, tự ta có thể đi khám bệnh được rồi". Con hổ nghe lời ông ngoan ngoãn bước đi, đi được mươi bước, nó quay đầu lại gật ba cái, và kêu lên một tiếng rồi chạy lên núi, từ đó không trở lại nữa.

Thế nhưng việc đem bã thuốc đổ ở xung quanh cổng nhà được lan truyền ngày một rộng ra và từ đời này qua đời khác, nhân dân coi việc đó là thể hiện sự tôn kính đối với Lý Thời Trân.

Câu chuyện trên chỉ là một truyền thuyết, nhưng y thuật cao siêu và y đức cao thượng của ông thì trong sử sách đều có ghi rõ.

Những câu chuyện Trung Hoa xưa: Danh y

Tags: Truyền thuyết, Hổ, Lý Thời Trân,



Bài liên quan