
Thời cổ đại bệnh tâm thần được gọi là bệnh động kinh. Trong Đông Y học, bệnh động kinh được quan tâm nghiên cứu trong thời gian dài. Trước thời Tần, chữ “điên” chỉ một loại bệnh động kinh ở trạng thái ngã bất tỉnh. Trong Hoàng Đế nội kinh có viết: “Điên” dường như là chứng bệnh phong theo ý nghĩa hiện đại, chữ “điên” trong động kinh được đổi là chữ “điên” trong điên cuồng, nó bắt nguồn từ thời Đường. Tôn Tư Mạo trong quyển 14 bộ Bị cấp thiên kim yếu phương có chỉ ra rằng: “Phàm là những bệnh bách tà đều bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân khác nhau. Bệnh được biểu hiện bởi nhiều hình tướng khác nhau, nhưng đều có dầu mối chung là tà điên.
Những người mắc bệnh này, có người thì lặng lẽ không nói, có người thì lảm nhảm; hoặc có người thì ca hát, có người thì khóc lóc, có kẻ lại ngâm vịnh, có kẻ lại cười, có kẻ thì nằm vạ vật nơi ngòi rãnh, có kẻ thì ăn cả phân bẩn; hoặc có kẻ thì trần chuồng, có kẻ thì lang thang suốt đêm, có kẻ lại chửi mắng vô độ; hoặc có kẻ thì giơ tay múa chân. Với những người điên cuồng như vậy thì phải kết hợp cả châm cứu và dùng thuốc để điều trị”. Từ đó khiến cho các nhân tố bệnh lý, bệnh trạng và phương pháp chữa trị tạo thành một thể thống nhất, ( bệnh tâm thần hoàn toàn thoát khỏi “thuyết thân , ma”, để người đời có cái nhìn đúng đắn về căn bệnh này. Phương thuốc điều trị bệnh động kinh ( chủ yếu là châm cứu và uống thuốc. Từ trường khanh là một trong những vị thuốc trị bệnh động kinh, từ thực tiễn qua các thời đại đã chứng minh, nó có công hiệu chữa “bệnh tà” hiệu quả. Trong hình là Tế Công tóc tai bù xù, ăn mặc luộm thuộm, 2 chân đi dép cọc cạch, cử chỉ điên rồ. Hình tượng điển hình này giống như bệnh nhân động kinh trong ngôn ngữ của người xưa.