(Vị thuốc thượng phẩm trong Thần nông bản thảo kinh)

Hương liệu của Trung Quốc có một quá trình lịch sử phát triển lâu đời, có thể truy ngược về thời đại Thần Nông và Hoàng Đế cách đây 5.000 năm trước. Lúc bấy giờ, con người đã học được cách thu thập các loại thực vật dùng làm thuốc để trừ dịch bệnh, tà khí. Sau đó cùng với sự phát triển của hương liệu, gồm có hương liệu động vật và thực vật, xạ hương là một bộ phận quan trọng của hương liệu động vật. Nó được gia công trở thành hương liệu từ thời Đường, Tống và đã được tiêu thụ ở nước ngoài. Xạ hương là một loại hương liệu cao cấp, chỉ cắn để một vụn nhỏ trong phòng cũng khiến cho căn phòng tràn ngập mùi thơm, trong nhiều ngày vẫn không thay đổi.
Trong bài thơ Đinh hương của thi nhân Đỗ Phủ thời Đường có câu: “Văn trụy lan xạ trung" (đến cuối ngày mà hương thơm vẫn còn tỏa khắp). Xạ hương còn là nguyên liệu quan trọng được dùng phối hợp với các hương liệu cao cấp khác. Các văn nhân, thi nhân, họa sĩ xưa trong mực có cho thêm một chút xạ hương, tạo thành “mực xạ hương” để viết chữ, vẽ tranh, hương thơm thanh khiết, dễ chịu khiến cho tinh thần sảng khoái; xạ hương còn có thể làm cho chữ, tranh không bị mối mọt, côn trùng gây tổn hại. Ở nơi mà các cung tần mỹ nữ ngày xưa ở, ngoài việc vẽ những cảnh như gảy đàn buổi sáng, trang điểm, hái hoa cài trâm vào buổi sáng sớm thì xạ hương cũng là thứ không thể thiếu được.