
Thời cổ đại, tùng chi là biểu tượng cho sự trường thọ, đồng thời còn là một vị thuốc dưỡng sinh được ưa dùng. Bậc danh y, Đạo sỹ, nhà dưỡng sinh Cát Hồng thời Tấn trong cuốn sách nổi tiếng Bão Phác tử đã kể lại một câu chuyện về việc tùng chi trị bệnh hủi và kéo dài tuổi thọ. Người đó sau khi khỏi bệnh đã dùng tùng chi trong một thời gian dài khiến cho “thân thể thoải mái, khí lực sung mãn, tinh thần hăng hái, làm việc cả ngày không cảm thấy mệt mỏi, 70 tuổi bách niên cùng trời đất, răng không rụng, tóc không bạc".
Trên thực tế, đúng là người xưa có tập quán ăn cây tùng (bao gồm cây tùng, tùng chi, lá tùng...) để kéo dài tuổi thọ. Trong bộ Trung tạng kinh, danh y Hoa Đà còn nhắc đến việc lấy lá tùng, tùng chi làm thành phần chủ yếu để chế thành rượu trường thọ. Bức họa này của Phương Huân mô phỏng theo bút ý của Lục Tử Truyền thời Thanh. Bức họa có cấu tứ bé mặt binh ổn, an vui, ẩn dật. Với cách bố trí bờ đá phẳng lặng và những cây tùng thẳng tắp rủ bóng làm cho lòng người càng cảm thấy bình lặng. Cũng với ý nghĩa tăng cường tuổi thọ của cây tùng và tùng chi làm cho ý nghĩa của bức họa càng trở nên hòa hợp.