
Có một năm, Biển Thước đến nước Triệu để hành nghề y, vừa mới đến nước Triệu, đã nghe nói Thái tử nước này bị bệnh nặng lâm nguy, ông liền dẫn theo hai đệ tử vội vàng đến vương cung. Đến nơi chỉ thấy từng đám, từng đám người đang tất bật cúng bái tế thần cầu xin sống lâu. Một lát sau, lại thấy người ta khiêng đến một chiếc quan tài, xem ra Thái tử đã qua đời.
Biển Thước nhìn thấy vậy, liền bước đến hỏi một vị quan viên: “Xin hỏi Thái tử bị bệnh gì mà tạ thế?”. Vị quan viên đó đưa mắt nhìn Biển Thước và nói: “Thái tử khí huyết thác loạn, bỗng nhiên sinh ra bạo bệnh, chính khí không áp đảo được tà khí, cuối cùng đã lịm đi và chết".
Biển Thước không hài lòng với sự giải thích đó, ông dựa vào những phán đoán của mình cho rằng Thái tử chưa hoàn toàn chết hẳn, vẫn còn hy vọng cứu sống, bèn hỏi: “Thái tử mất được bao lâu rồi?”
“Chưa đến nửa ngày”.
Biển Thước nghe thấy vậy, cảm thấy càng có hy vọng, ông nói ngay với vị quan viên nọ: “Tôi là Tần Việt Nhân người nước Tề, làm nghề y. Xin ngài bẩm báo với Đại vương, tôi có thể cứu sống Thái tử”.
Vị quan viên nọ không tin lời nói của Biển Thước, không dám vào bẩm báo với đại vương.
Biển Thước rất sốt ruột, e rằng ông ta làm chậm mất thời gian cấp cứu cho Thái tử nên đã chân thành nói với ông ta rằng “Ngai không tin, ngài có thể lập tức đi vào nhìn Thái tử xem, ngài sẽ thấy tai của Thái tử vẫn còn nghe được, cánh mũi vẫn còn khẽ động đậy; tiện đó ngài sờ vào chân Thái tử, từ đùi trở lên vẫn còn nóng chưa bị lạnh giá...".
Viên quan nọ nghe Biển Thước nói rất tha thiết chân thành và cặn kẽ như vậy, sợ rằng mình làm hỏng mất việc lớn, tội này sẽ không tha bèn vội vàng chạy vào cung bẩm báo. Triệu Vương sau khi nghe xong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lập tức truyền lệnh mời Biển Thước vào cung chữa bệnh cho Thái tử.
Biển Thước đến trước giường bệnh, quan sát tỉ mỉ khí sắc của Thái tử, bắt mạch, rồi lấy đồ nghề ra, ông châm cứu vào 8 huyệt vị trên thân Thái tử. Một lát sau Thái tử tỉnh lại. Vương triều vô cùng kinh ngạc và vui sướng.
Tiếp theo sau đó, Biển Thước điều chế ra hai loại thuốc cao, dặn dò đệ tử xoa bóp cẩn thận làm nóng phần dưới hai bên nách Thái tử. Với cách chữa trị như vậy, Thái tử đã có thể ngồi dậy được. Mọi người có mặt tại đây hết lời ca ngợi thán phục. Vương Triều vô cùng cảm động rơi nước mắt nói với Biển Thước: “Thật là may mắn gặp được tiên sinh, Thái tử mới được cứu sống”.
Biển Thước vừa an ủi Vương Triều không nên quá lo lắng vừa kê ra một đơn thuốc, dặn dò Thái tử phải uống thuốc theo đúng canh giờ. Hai mươi hôm sau, Thái tử hoàn toàn bình phục. Tin tức truyền ra ngoài cung, mọi người kháo nhau rằng Biển Thước có tài cải tử hoàn sinh. Biển Thước nghe nói vậy cười và nói: “Ta làm gì có bản lĩnh cải tử hoàn sinh! Thái tử chỉ bị hôn mê chứ đâu đã chết, ta chỉ làm được một việc giúp Thái tử phục hồi lại sức khỏe mà thôi”.