
Khi Trương Trọng Cảnh hành nghề y, ông đã đi đến nhiều kinh thành. Do y thuật của ông cao cường nên được rất nhiều nhà chính trị, văn học kính trọng và chủ động làm quen với ông; nhà văn học nổi tiếng thời cuối Đông Hán - Vương Xán là một trong số những người đó. Vương Xán rất ngưỡng mộ Trương Trọng Cảnh, hễ Trương Trọng Cảnh về kinh đô là Vương Xán đến thăm trước; quan hệ của họ thật thân thiết.
Sau mấy lần lui tới thăm hỏi nhau, với kinh nghiệm lâm sàng của mình, ông nhận thấy Vương Xán đang ủ trong người một loại bệnh nan y - bệnh phong. Thời đó mắc bệnh này là rất nguy hiểm mà còn bị coi là một việc rất xấu hổ; nếu nói với Vương Xán không biết ông ấy có chấp nhân không, còn nếu không nói thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Vương Xán. Suy đi tính lại, cuối cùng Trương Trọng Cảnh quyết định dùng phương pháp gợi ý nhẹ nhàng uyển chuyển nói với Vương Xán.
Một hôm, Vương Xán lại đến thăm Trọng Cảnh, sau khi chuyện trò một lúc, ông nói với Vương Xán: “Trong người ông đang tiềm ẩn một loại bệnh, chữa trị sớm sẽ khỏi, nếu không thì sau này lông mày đều rụng hết thậm chí còn nguy hiểm đến tính mệnh nữa. Ông nên uống bài thuốc Ngũ thạch đi!"
Vương Xán là người rất thông minh, tuy Trương Trọng Cảnh không nói đến tên bệnh mà chỉ nói bệnh trạng nhưng ông ta đã hiểu được hàm ý của Trọng Cảnh; chỉ có điều là ông không tin mình lại có thể mắc bệnh đó. Cho rằng Trọng cảnh dọa mình, nên ông cũng hờ hững trả lời và cũng không uống bài thuốc Ngũ thạch.
Sau một thời gian, họ lại gặp nhau, Trương Trọng Cảnh nhìn khí sắc của Vương Xán, liền hỏi ngay Vương Xan: “Ông đã uống Ngũ thạch thang chưa?" “Uống rồi" Vương Xán nghe hỏi rất khó chịu nhưng vì phép lịch sự nên trả lời một câu qua quít như vậy.
Trương Trọng Cảnh sau khi xem kỹ khí sắc Vương Xán, lắc đầu và nói: “Hình như ông chưa uống thuôc. Hãy nghe lời tôi nói, uống ngay thuốc nhanh lên không thì có chuyện đấy".
Nhưng Vương Xán vẫn không tin và nói: “Sức khỏe tôi rất tốt, ông đừng có quá lo".
Sau mấy năm, lời nói của Trương Trọng Cảnh quả là ứng nghiệm. Vương Xán quả nhiên đổ bệnh, lông mày đều rụng hết, nửa năm không điều trị nên đã chết, lúc đó Vương Xán mới 40 tuổi. Mọi người biết câu chuyện này đã tôn vinh Trương Trọng Cảnh là “Biển Thước Tái Thế". Tuy nhiên Trương Trọng Cảnh lại rất buồn, ông vô cùng tiếc cho cái chết của một người tài còn đang rất trẻ.
Cống hiến lớn nhất của Trương Trọng Cảnh đối với y học đất nước là ông đã để lại trước tác “Thương hàn tạp bệnh luận" và “Tạp bệnh luận"; đó là một trong những trước tác có ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử y học Trung Quốc, các bài thuốc ghi trong sách cho đến nay vẫn có giá trị sử dụng rất cao. Nó không những hướng dẫn phương pháp điều trị cho các thầy thuốc trong nước mà còn lan truyền qua một số nước như Nhât Bản, Triều Tiên, có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển y học thế giới.