
Tôn Tư Mạc rất coi trọng các bệnh của trẻ con, ông cho rằng con người là từ nhỏ lớn lên thành người lớn, không có trẻ con thì sẽ không có người lớn, bệnh của trẻ con không giống như người lớn. Vì thế ông đã đề xướng thành lập nhi khoa riêng.
Có một lần, một người đàn ông hớt ha hớt hải chạy đi tìm Tôn Tư Mạc, vừa mới đẩy cửa vào đã la to: "Tôn đại phu, Tôn đại phu, chị dâu tôi sinh ra một đứa bé đã tắt thở rồi, xin mời thầy đến xem giúp có thể cứu được không".
Tôn Tư Mạc cùng người đàn ông đó vội đến nơi xem, thấy trên miệng đứa bé mới sinh dính đầy máu bẩn, toàn thân tím bầm, khẽ lay cũng không cử động giống như đã tắt thở thật. Ông vội lấy ra một miếng bông sạch lau hết máu bẩn trên miệng bé và vạch miệng em bé ra lau hết máu ứ trong miệng. Tiếp theo ông gọi đem đến mấy cọng hành trắng, cắt bỏ phần lá xanh ở trên, đập nhẹ phần trắng vào thân đưa bé.
Thật kỳ diệu, sau khi đập một lúc, đứa bé “oa" lên một tiếng, những người đứng xung quanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Tôn Tư Mạc lại bảo người mang đến một chậu nước ấm, đạt đứa bé vào chậu nước nhẹ nhàng xoa khắp người đứa bé xong dùng khăn vải lau khô và bao đứa bé lại. Như thế đứa bé đã được cứu sống.
Sau đó có người đã hỏi ông: “Tôn đại phu, tại sao một viên thuốc, thầy cũng không dùng mà có thể cứu sống đứa bé?"
Tôn Tư Mạc trả lời: “Đứa bé này lúc sống máu ứ đọng lại trong miệng làm cản trở không khí vào phổi nên ngừng hô hấp tạm" thời. Nếu không nhanh chóng loại bỏ máu ứ ra, đứa bé sẽ tắt thở thật. Cho nên tôi phải lấy sạch hết máu ứ trước để không khí có thể đi vào".
“Tại sao dùng hành đập nhẹ vào đứa bé vậy?". Người đó lại hỏi tiếp.
“Làm như vậy là để cho đứa bé khóc. Khi đứa bé khóc lên thì không khí sẽ vào phổi thông suốt”.
“Tại sao lại dùng hành mà không dùng các thứ khác?"
“Dùng nõn hành đập nhẹ nhẹ là vì hành mềm, mịn không làm tổn thương da đứa bé, vả lại hành là thứ mà nhà nào cũng có, dễ tìm thấy”.
Mọi người nghe ông trả lời vô cùng khâm phục.